Thứ Hai, 16 tháng 11, 2015

12h mỗi tối tháng 11

12h đêm

Còn 10 phút nữa là lại 12h đêm. Chuyện cứ kéo dài như thế vài tuần, cảm giác giống như ngậm 1 viên kẹo chocolate ngoài bọc đường bên trong thì đắng. Là sự lựa chon của mình, là sự mạo hiểm của mình...
Đã từng nghĩ, thôi! không chờ đợi, không hy vọng để làm gì cả. Nhưng không làm được!

Cảm giác không thoái mái làm tiến độ mọi việc cũng chán theo. Cảm giác sân si, lo lắng, chán nản cứ thi nhau ùa vào mỗi ngày, mỗi lúc. Chẳng buồn làm, chẳng muốn làm chị đợi nick Skype sang, vậy thôi.

Giờ lại nghĩ khác. Phải cắt bỏ mọi thứ, phải thực tế với chính bản thân mình. Phải Yêu chính bản thân mình. Ngày mai dậy tinh thần sẽ khác, nhân vật nào cũng hào hung. Và mình lại đi công tác.
Những niềm tin, sự hy vọng sẽ bắt đầu chỉ sau 5 phút nữa.

Bức thư dành tang cho Tùng và Mỷ, cuộc điện thoại từ cán bộ huyện ở Hà Nam phải là động lực để mình làm việc.

Sống thực tế và kế hoạch hơn. Đúng! Không thể là nhà thơ đơn thuần mãi, thơ cũng cần phải tiếp thị và biết kinh doanh. Mong đời mình không đoản mệnh như Vi Linh hay Phan Thư kia!

Naomi Campell


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét