Thứ Hai, 18 tháng 2, 2019

MỘT NGÀY MỚI

Tôi đã sống những ngày thật khác, những ước vọng đến rồi vụt đi trong nháy mắt. Sau sinh nhật lần thứ 28 của mình (thực ra mình luôn nghĩ mình mới 20).
Chỉ sau vài ngày, tôi đã xóa luôn cả Zalo.
Rồi mọi thứ liên tục đến, như những cơn sóng liên tiếp và vốn không biết bơi nên Tôi đã sống chẳng thể dễ dàng.
Và đã có lúc tôi nghĩ đến những phương pháp mà anh Hoàng Giang đề cập đến trong "Điểm đến của cuộc đời". Gần 30 năm chả sợ hãi và lùi bước trước bất cứ điều gì cuối cùng tôi cũng tự rớt nước mắt, vì sợ hãi và tất nhiên mất niềm tin. 
Sau 20 ngày tiêm, truyền chọc đủ các thứ, cơ thể teo tóp, mặt mũi chóc ra không thở được, tôi chả bao giờ quên được mùi của những lọ kháng sinh, mùi của thuốc, cảm giác như hàng ngàn con kiến đâm vào khắp cơ thể nhưng không thể phản kháng.
Mỗi khi đêm đến tôi vẫn thầm cầu nguyện hãy cho tôi được tiếp tục, chạy nhảy, tươi cười và giúp đỡ nhiều người khác. Tôi luôn nghĩ mình xuất hiện để làm việc đó và số người tôi giúp vẫn còn quá ít. 
Tôi vẫn có những mơ ước viển vông, tôi đã khác 27 tết được về nhà, chưa bao giờ tôi thèm về đến vậy. Tôi hít rất nhanh những không khí trong lành không khí trong vườn của mẹ, Tôi đã khác còn tham vọng và nhiều dự định hơn: muốn sống, muốn đền đáp và giúp đỡ muốn làm nhiều thứ.
Tôi nói ít hơn, cố gắng bớt nóng giận và hiểu mình xuất hiện để làm gì. Tôi cố gắng nghĩ về nỗi sợ hãi và cách chấp nhận nó, tôi nghĩ mình cũng đã học được nhiều....
Mỗi lần stress điều tôi sợ nhất là trở thành gánh nặng cho mọi người vậy nên đôi lúc tôi muốn gục rồi lại tự nhủ phải đứng lên. Dĩ nhiên tôi vẫn sợ.... nhưng tôi sẽ chiến đấu đến cùng.

Hôm nay Hà Nội thật xinh, nắng vàng dịu và gió nhẹ nhàng.
Và Tôi vẫn sống :).