Mình
xem như phóng sự đó chắc sụp đổ hoàn toàn và chẳng ra gì được, chưa dám dựng,
sợ dựng vì không biết phải ứng xử với sự im lặng mà 2 chị em nhà đó mang lại
như thế nào. Không nói, không cười, không giao tiếp với nhau chứ chưa nói đến
là ngồi vào cuộc phỏng vấn được. Dùng tiếng H'Mông để hỏi chỉ nhận được 1 đáp
án duy nhất: Chi Pâu - Không biết !
2 chị em như 2 cái bóng chỉ biết làm theo
những gì được chỉ, mặt cúi gằm. Tất cả vì sự cô đơn mà các em đã phải trải qua
cả tuổi thơ của mình. Bố và mẹ qua đời từ khi các em còn nhỏ gia đình chỉ có 3
anh em nương tựa vào nhau, mọi thứ tự lo liệu. Thức ăn chỉ có mèn mén trên
nương, rau ngoài vườn cho qua ngày đoạn tháng.
Mỷ 17 tuổi cái tuổi mà nhẽ ra ở
cái bản này là đương thì con gái, người ta thì chuẩn bị dựng vợ gả chồng. Nhưng
Mỷ thì vục đầu vào công việc, gương mặt lúc nào cũng lầm lì cả tuổi thơ và tuổi
trẻ của em cứ trôi qua vậy, anh trai đã đi bộ đội giờ thì 1 mình em đóng cả 2
vai vừa làm bố vừa làm mẹ.
Sự lạnh lẽo trong nhà của 2 đứa
trẻ làm mình bị ám ảnh và đáng sợ. Không bạn bè, không ai hỏi thăm 1 sự lạnh lùng
đến ghê người. Dù đã hỏi nhưng câu hỏi chạm đến nỗi đau của 2 đứa, nhưng nước
mắt giờ chả còn để khóc nữa, mắt chỉ hoe đỏ và nhìn vào ánh lửa bên nồi mèn mén
hấp vội để ăn trưa.
Có lẽ sự im lặng đấy cũng đang
bao trùm không gian nội tại của mình. Sống im lặng ít chia sẻ và thực sự cũng
chả biết chia sẻ cùng ai. Công việc, những mối quan hệ làm mình phải dè chừng,
phải đắn đo, phải suy nghĩ và cuối cùng những bí mật, những niềm vui hay dự định
cũng tự được trôn vùi vào những cái lịch họp, lịch công tác hàng tháng.
Giờ chỉ đâm đầu vào làm, chả
muốn nghĩ, mà đúng hơn chả dám nghĩ bởi vì càng nghĩ càng thấy sợ sự lạnh lẽo
bủa vây xung quanh nơi mình sống, nơi mình làm, nơi mình đến nơi mình đi qua. Do cuộc sống bản thân nội tại
nó đã như vậy hay tại chính bản thân mình đây.
Một sự bất lực của những con
chuột bạch 9x.
Naomi Campell
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét